Trời cuối hạ thật oai bức và ngột ngạt. Áp lực trong công việc, những trắc trở trong cuộc công việc dễ làm người ta chán nản. Sống giữa Đất Sài Gòn đầy khói bụi và ngột ngạt thật khó chịu. Hôm nay mưa nhiều thật, mưa như trút nước. Cũng vào ngày này hai năm trước mình đã gặp cô ấy, cũng vào ngày mưa tầm tã.
Ông trời thật biết trêu người !!!
Khiến xui cho tôi gặp cô ấy rồi lại đẩy cô ấy ra khỏi đời tôi. Chỉ còn hơn ba tháng nữa là cô ấy lên xe hoa, rời xa tôi mãi mãi, bỏ lại sau lưng những kỉ niệm và mơ ước lứa đôi của hai đứa. Tôi còn nhớ mãi lời cô ấy đã từng nói với tôi ...
em ước gì chúng mình được đi du lịch Nha Trang, được tắm biển, được ngắm hoàng hôn, được dắt tay nhau, được đi chân trần trên cát.
Biển Nha trang đẹp và thơ mộng lắm, không như biển Vũng Tàu đông đúc khách du lich và chật chội. Khi nào đám cưới mình sẽ ra Nha Trang hưởng tuần trăng mật nha anh! .
Hôm nay tôi cất bước đi du lịch Nha Trang để thực hiện ước mơ, để trốn tránh thực tại. đi bên tôi giờ chỉ là sự cô độc và nhạt nhẽo, biển Nha Trang chờ tôi phía trước, nhưng cô ấy thì mãi mãi đã ra đi. Biển Nha Trang sẽ mãi mãi không bao giờ in được dấu chân của hai đứa.

Được lời mời từ một người bạn, sau khi rời khỏi công ty, tôi lên xe từ bến xe Miền Đông về Nha Trang khoảng 5h30 chiều . Xe Mai Linh chạy rất êm và không bắt khách dọc đường nên tôi thoải mái ngắm cảnh mà không bị sốc. Xe ra khỏi TPHCM thì trời cũng gần tối.
Xe vừa tới địa phận Bình Thuận tôi tranh thủ làm điếu thưốc, rồi mơ màng nhìn cảnh vật về đêm. Cảnh về đêm thật đẹp, xa xa những ngôi nhà lốm đốm ánh đèn, những cánh đồng nho đang mùa chin rộ mờ mờ ảo ảo. Trong làng khói thuốc tôi ngơ ngàng thầm nghĩ ước gì cô ấy cùng đi với mình thì hay biết mấy.
Khoảng 5h sang xe tới ngã ba trong. Tội vội xách hành lí xuống xe, anh bạn tôi dã đợi tôi ở đó tự lúc nào. Nhà anh bạn tôi ở thôn Bình Tây, huyện Ninh Nòa, từ ngã ba trong về đó chừng nửa tiếng. Đúng thật là mùa hè thì trời rất mau sáng, mới 5h mà tôi cứ ngỡ 6h hơn rồi.

Dọc hai bên đường là những cánh đồng lúa bát ngát. Tôi thấy làm lạ vì trước giờ cứ nghĩ là miệt này không thể trồng lúa được. Hỏi anh bạn tôi mới biết thì ra ở đây một nam có khoảng ba tháng mưa, khoảng vào dầu tháng tám tới hết tháng 11. Nên người ta cũng trồng lúa như ở miền Tây.
Chúng tôi tới nhà khoảng 6h sáng, sau khi tắm rửa, thì anh bạn tôi gọi đi ăn sáng. Nha Trang buổi sáng thật yên bình, không khí trong lành, không bụi bậm, không kẹt xe như ở Sài Gòn.

Bất chợt tôi lại nhớ tới cô ấy...Thầm ước giá như người đi cùng tôi là cô ấy thì hay biết mấy...Giật mình lại, cố gắng không nghĩ nhiều nữa. Tôi muốn dẹp hết tất cả sang một bên...Ừh thì không nhớ tới nữa...
Chúng tôi ghé vào một quan nhỏ bên lề đường, anh bạn tôi bảo ở đây người ta bán Bún cá rất ngon. Vì là chỗ mối nên người ta bán rất rẻ. Anh bạn tôi gọi ra hai tô bún cá.

Tôi bèn thử một miếng chả cá xem sao. Quả thật rất ngon, chả rát dai và rất ngọt, ở Sài Gòn không thể nào bì được. Tôi làm một mạch ba tô mà vẫn chưa đã, tiếc là đã quá no. Mọi người xung quanh điều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên làm tôi cũng thấy hơi ngượng.
Ăn sang xong chúng tôi đi uống café ở một quán cách đó không xa. Quanh cảnh bày trí ở đây cũng không khác ỡ TP cho lắm.Cô tiếp viên trẻ ra chào và hỏi chúng toi uống gì thì tôi bảo café đá. Cô ta nhìn tôi ngac nhiên với thái độ không hiểu. Anh bạn tôi mới giải thích café đa túc là café đen. Thì ra ở đây cách gọi café cũng khác so với TP.
Chừng khoảng 10h sáng, chúng tôi đèo nhau xuống Hòn Khói, thăm nhà người quen của anh bạn tôi. Sau khi chào hỏi chúng tôi gởi xe và xuống dạo bãi biển Hón Khói.

Biển này không dùng để làm du lịch mà chủ yếu người ta dung để cho tàu thuyền neo đậu. Buổi sang nơi đây rất nhộn nhip. Chủ yếu là mua bán giũa các ghe tàu đánh cá và các lái buôn bản địa. Biển nơi đây không đẹp cũng không sạch, nước biển không trong xanh cho lắm.
Phía trong bãi biển khoảng 50m là một bờ đê cao, nhà dân mọc lên san sát. Anh bạn tôi bảo vào mùa mưa bão sóng ở đây rất dữ dội, người ta phải làm đê thật cao để ngăn lũ. Đi dọc quanh bãi biển, tôi say xưa ngắm nhìn ngư dân mang những thúng cá từ tên thuyền bán cho lái. Cá rất tươi và đủ chủng loại. Ngư dân nơi đây chủ yếu đánh bắt gần bờ, phương tiện chủ yếu là những chiếc ghe nhỏ, thường là đi đánh bắt bằng mành hay tủ. Nhà nào khá thì sắm tàu lớn đánh bắt xa bờ. khoảng nửa tháng mới về đất liền một lần.
Trưa chúng tôi dù ng cơm tại nhà người quen của anh này. Tôi đặt biệt mê món mực luộc. Chỉ là những chú mục nan nhỏ nhưng thịt rất ngọt, và rất thơm. Cuốn với bánh tráng gạo thì ngon phải biết.

Món bánh xèo cũng rất lạ. Người ta làm bột rất nhão, Khuôn đỗ làm bằng đất nung. Đầu tiên cho bột lên khuôn rồi cho mực và các phụ liệu khác vào. Bánh xèo sau khi chin đươc cho vào chén dầy nước mắm dược chế biến sẵn, khi ăn cứ như là bột nhão nhưng rất ngon. Có lẽ do đi dường xa mệt nên khi ăn xong tôi liền lăn ra ngủ.
Khoảng 4h chiều anh bạn giục tôi dậy, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng cũng miễng cưỡng đi theo anh bạn tôi xuống bãi biển. Tôi thật ngạc nhiên khi thấy những ghe tàu về đầy ắp ghẹ và cá.
Chúng tôi lại gần hỏi giá, mới biết giá rất rẽ khoảng 80- 100 ngan/1kg. Ghẹ rất tuoi và mập. Chúng tôi mua 3kg sau đó anh bạn tôi gọi kết bia 333 về lai rai. Ghẹ luộc chấm muối tiêu chanh mà nhậu với bia 333 thi không gì bằng. Tôi chưa bao giờ ăn ghẹ ở nơi nào mà ngon như vậy. Thịt ngọt và thơm, chấm một it muối tiêu chanh uống ngớp bia, vị ngọt của thịt, hòa với vị mặn của muối và vị đắng của bia thật là ngon tuyệt!.
Tối hôm đó tôi ngủ rất ngon cho tới sáng.