Nhật ký lữ hành, phàn nàn, cảm nhận khi đi du lịch
Hình đại diện của người dùng
Thonguyen
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: 03 Tháng 11 2014 15:17

Cảm xúc Sapa của một cô gái Hà Nội

gửi bởi Thonguyen 04 Tháng 11 2014 15:53

Tôi là một đứa con gái Hà Nội gốc, có thể nói tôi nhút nhát thay vì “ngoan”, cái từ mà bạn bè vẫn dùng cho tôi. Và tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi như thế. Sapa với tôi đã từng rất xa lạ, nhưng mà giờ đây, vì anh, tôi lại nhớ Sapa, nhớ những kỷ niệm mà chúng tôi lần đầu tiên đặt chân đến mảnh đất Tây Bắc xa xôi. Với tôi, Sapa đẹp nguyên vẹn như hình ảnh của nó trong truyện ngắn: “Lặng lẽ Sapa” mà tôi đã từng học hồi cấp 2.
Hình ảnh
Cái cảm giác hồi hộp như vẫn còn đọng nguyên trong tôi, khi tôi và anh cùng chờ xe buýt trên đường Nguyễn Trãi, trước cổng trường Tự Nhiên. Khác với những lần hẹn hò khác của tôi với anh, chuyến đi với anh lần này thật đặc biệt, nó dường sẽ khiến tôi và anh sát lại gần nhau hơn. Anh và tôi không nói với nhau một lời nào. Đêm Hà Nội lạnh thật, anh nắm chặt tay em, ấm áp!
9h tối, chúng tôi đặt chân đến Ga Hà Nội, dù quen anh đã lâu nhưng tim tôi vẫn đập liên hồi. Lần đầu tiên, tôi đi cùng một người con trai đến một nơi xa như thế. Ngồi trên chuyến tàu đêm, tôi thấy hạnh phúc đến rất kì lạ. Cảm giác này, hình như lần đầu tiên anh nói yêu tôi, tôi đã gặp. Và một giấc mơ về Sapa ùa đến đêm đó, khi hai chúng tôi gục vào vai nhau ngủ thiếp.
Hình ảnh
Chúng tôi đặt chân đến Sapa lúc trời còn chưa rạng, trời mù mịt sương và cảm giác lạnh đến tê người. Sau một hành trình ngồi trên tàu, cùng hơn một tiếng đi ô tô với bao đoạn cua hay dốc thẳng đứng. Càng lên cao, sương mù càng nhiều và lạnh, anh và tôi đã mệt rã rời, tôi say và anh cũng chẳng khác tôi là mấy. Thuê được nhà nghỉ là vui lắm rồi dù ngay khi vừa đặt chân vào, anh đã gọi tên cho nó là “tủ lạnh”. Không khí trong lành làm chúng tôi thấy khỏe hơn, sự háo hức đã cho chúng sức mạnh.
Sapa đúng là thành phố của sương mù. Sương mù nhiều đến nỗi chỉ đứng cách một đoạn là anh và tôi đã chẳng còn nhìn rõ mặt nhau, sương bao quanh mình bồng bềnh, dày đặc, có lẽ sương đã làm cho Sapa thêm lãng mạn, kỳ thú và cuốn hút. Trong suốt những nơi chúng tôi đã đi, có lẽ Hàm Rồng là nơi đẹp nhất, thích thú nhất. Hàm Rồng trong một lúc mà có tới 4 mùa, lạnh như mùa đông, lại bất chợt nóng như mùa hè, bao nhiêu là hoa khoe sắc, tô điểm cho mùa xuân và mùa thu khi tự nhiên trời mát dịu. Gió, mây, sương kết hợp cùng nhau tạo cho Hàm Rồng thành bức tranh về khung cảnh.
Từ trên nhìn xuống, toàn bộ Sapa được thu vào tầm mắt, cả đình Phanxiphang cao vời vợi, cả mây, trời trong xanh và những đỉnh núi xa tít tắp nữa. Đó là một thứ cảnh quan chẳng thể diễn tả hết bằng lời, nụ cười của ai cũng thường trực trên môi, nơi đây làm cho mọi người quên đi tất cả những mệt nhọc, lo âu của cuộc sống hàng ngày để hòa mình vào cảnh sắc của thiên nhiên tuyệt vời. Chúng tôi cũng đã chinh phục được cổng trời, đã khắc tên hai đứa lên một tảng đá to, đã thưởng thức những món nướng đặc sản của nơi đây. Tuyệt vời lắm.
Buổi trưa chúng tôi vào nhà hàng, vì là khu du lịch nên đồ ăn ở đây thực sự không hề rẻ nhưng bù lại, đó là cảm giác, là kỷ niệm mà tôi và anh sẽ không thể quên. Bản Cát Cát của người H’Mông ẩn hiện trong làn sương mù mịt, ấn tượng để lại cho tôi và anh là những nhà sàn mấp mô theo sườn dốc, là con người địu bao nhiêu là thứ trên lưng mà vẫn chạy băng băng, là trẻ con với cách xin tiền buồn cười… Buổi tối, chúng tôi đi chợ tình nhưng chợ không còn như trước đây, không ấn tượng nhiều lắm. Tôi và anh còn đi bộ vòng quanh hồ, khám phá xem cây hoa anh đào như thế nào. Vẫn chỉ toàn sương là sương, trời lạnh nhưng tôi lại thấy thật ấm trong cái nắm tay thật chặt của anh, hạnh phúc lắm khi cùng anh bước trong một không gian như thế.
Ngày thứ hai, chúng tôi thuê xe đi thác Bạc, đi thác tình yêu, lạc đường nhưng lại có những khám phá mới, tôi và anh được ngắm một khoảng không gian như bồng lai tiên cảnh, y hệt cảnh tiên trong phim Tây du ký và cảnh sắc ấy rất khó để gặp lại ở một nơi khác, một thời gian khác. Chân lê không nổi khi vào thác tình yêu nhưng hình như chính ở nơi ấy, tình cảm của chúng tôi dành cho nhau lại nhiều hơn. Tôi yêu cái cách anh kéo tay tôi đi để tôi đỡ mệt hay lúc anh kể chuyện cười để tôi thấy vui, yêu lắm sự ân cần của anh khi cầm khăn, cầm áo, chiều tôi khi tôi nũng nịu… sẵn sàng cõng tôi dù anh cũng đã rất mệt rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hết hai ngày, sau mỗi chuyến đi, tình cảm của tôi và anh dành cho nhau lại thêm gắn bó và tôi thấy càng thêm yêu anh. Mỗi người một cảm nhận, một suy nghĩ nhưng tất cả sẽ tựu chung lại ở những ấn tượng không bao giờ phai về Sapa. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác ấm áp trong vòng tay anh, lúc anh cõng tôi giữa trời đầy sương hay nụ hôn mình trao nhau vội vàng giữa rừng cây ngập tràn ánh nắng.
Hình ảnh
Tạm biệt Sapa, không biết có bao giờ được gặp lại, cảm giác lưu luyến cứ nhoi nhói ở trong lòng, sẽ không còn những cử chỉ ân cần, lúc anh cầm tay và ôm tôi khi tôi bị say, phút giây hai đứa bên nhau tình cảm và gắn bó giữa một khung cảnh nên thơ. Chúng tôi trở về với cuộc sống thường ngày. Không biết có bao giờ gặp lại các bạn sinh viên hài hước với cái duyên đã có ở SaPa và những con người chúng tôi đã lướt qua trong hành trình ấy.
Chuyến tàu chuyển bánh, đưa hai đứa tôi trở về, để mọi thứ lùi lại sau lưng, cả những kỷ niệm đẹp đã cùng chúng tôi quấn quýt trong hai ngày qua. Tựa vào vai anh để kiếm tìm giấc ngủ, giây phút ở bên anh vẫn là những giây phút tuyệt vời, khó quên nhất của cuộc đời tôi, yên bình và hạnh phúc.
Sưu tầm
Nguồn: http://hanhtrinh4muayeuthuong.com/cam-xuc-sapa-cua-mot-co-gai-ha-noi.html
Quay về Câu chuyện du lịch
 


  • Bài Viết Liên Quan
    Trả lời
    Xem
    Bài viết sau cùng

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.2 khách.